Abraham and Isaac Hiệp_sĩ_của_Đức_tin

Abraham và Isaac vẽ bởi Anthony van Dyck

Johannes de Silentio tin rằng áp-ra-Ham là một trong những hiệp sĩ của đức tin. Trong cuốn Sách của Genesis, Chúa đã nói với Abraham rằng Abraham nên hy sinh đứa con của ông là Isaac. Abraham vô cùng yêu quý đứa con của mình, nhưng dù cho gặp phải tình cảnh éo le, Abraham tuân theo mệnh lệnh mà không oán trách. Trước khi Abraham quyết định thực hiện hành động khó khăn này, một Thiên thần đã dừng Abraham và ngợi khen ông và con trai cũng như lòng tin kiên định của ông. Trong một hành động nghịch lý tương tự về việc sẵn sàng thực hiện một hành động sát nhân, tức là giết chính con trai của mình, Abraham tin rằng, thông qua một thực tế vô lý, ông vẫn có một đứa con trai hiện hữu và sống mạnh khỏe. Abraham sẵn sàng liều lĩnh mọi thứ vì Chúa. Ông sẵn sàng hành động và bởi hành động của mình ông nhận lại niềm hạnh phúc bất tận và cao quý.

Nhưng Abraham đã hành động "như thế nào"? Ông đi bộ từng bước một với niềm tin vào Chúa trời trong suốt 3 ngày liền. Đó là một ví dụ của việc luôn giữ một niềm tin về cuộc sống tốt đẹp khi mà bất kì một nhà đạo đức nào cũng có thể nói rằng nó lẽ ra đã chết khi ông ròi khỏi nhà. Chuyện gì sẽ xảy ra đối với hy vọng của ông nếu ông nói với Sarah? Hay Isaac? Ông buộc phải tự biện giải cho mình nhưng ông không thể. Vì vậy ông mạo hiểm cho niềm tin những điều ông hiểu là điều tốt nhất. Ông vẫn kiên định với cách giải quyết của mình.

Để có niềm tin trong những gì Chúa làm, cái mà nghĩa là nghĩ về những vinh quang có được khi có niềm tin và nghĩ về sự an bình và an ủi mà niềm tin có thể mang lại. Không phải tất cả. Thậm chí đối với mơ ước, với sự hứng thú hay sự hứng thú về một đối tượng, là rõ ràng hơn, là không có niềm tin, là không có hành động. Mối quan hệ của một cá nhân đối với việc suy nghĩ-hành động vẫn luôn chỉ là một khả năng mà anh ta có thể từ bỏ. Chúng ta không phản đối rằng có rất nhiều trường hợp sự chuyển đổi là không thể phát hiện được đối với cái ác, nhưng những trường hợp này phải được giải thích theo một cách đặc biệt. Điều này là vì thực tế rằng mỗi cá nhân đều như vậy trong thói quen, cái mà bởi những thực hiện việc chuyển đổi thường xuyên từ suy nghĩ đến hành động, một cá nhân đánh mất đánh mất năng lực cho nó trong sự nô lệ của thói quen, điều mà ngày càng hủy hoại anh ta nhanh hơn. Concluding Unscientific Postscript, Hong p. 339-340

Nếu tôi, người hành động, thật sự tìm đến sự mạo hiểm và thật sự mong muốn đạt đến đức hạnh tối cao, thì điều đó thật không chắc chắn và, nếu tôi có thể thực hiện nó theo cách này, tôi buộc phải có một lý do để hành động. Nhưng lý do hợp lý nhất để tôi hành động, với lý do đủ cho biểu hiện rõ ràng nhất của niềm đam mê vô tận, thì không đủ chắc chắn về kiến thức về một sự an lạc vĩnh cửu, hay việc chọn lựa nó là một sự điên rồ trong cách hiểu và nhìn nhận tương đối, bây giờ đã có một lý do, bây giờ bạn có thể mạo hiểm. Vì sự an lạc vĩnh cửu, như là điều tốt đẹp tối thượng, có một giá trị nhất định chỉ có thể được hiểu bằng cách nó được đạt tới, trong khi những điều tốt đẹp khác, cũng vì phương thức đạt đến một cách tình cờ hay trong mối quan hệ biện chứng, buộc phải được hiểu bởi chính yếu tố tốt đẹp của nó. Tiền, như một ví dụ, có thể có được bằng cách lao động và cũng có thể có được khi không cần lao động, mỗi trường hợp được thực hiện một cách khác nhau, nhưng giá trị của đồng tiền là không bị thay đổi. Kiến thức, cũng là một ví dụ, có thể đạt được rất khác nhau tùy theo năng lực của mỗi người cũng như yếu tố môi trường và vì vậy không thể được nhìn nhận bằng cách thức tiếp nhận. Nhưng không có cái gì được gọi là sự an lạc vĩnh cửu hơn là những điều tốt đẹp đạt được bằng cách liều lĩnh tột cùng mọi thứ. Bất kì sự mô tả về vinh quang của điều tốt này là một nỗ lực sẵn sàng, như nó là, để chiếm đoạt mọi thứ bằng cách dễ dàng nhất có thể, như một ví dụ, và một cách khó khăn hơn, cái mà chứng tỏ rằng sự mô tả không hoàn toàn mô tả điều tốt nhất mà là ham muốn làm điều tốt nhất và nói những gì cần thiết về những điều tốt đẹp khác. Liều lĩnh mọi thứ. Không có giai thoại nào nói về cách Peter trở nên giàu có nhờ lao động và Paul nhờ chơi xổ số còn Hans nhờ di sản thừa kế, Matthew nhờ cuộc cải cách tiền tệ, Christopher nhờ việc mua lại đồ nội thất của một nhà buôn đồ cũ. Nhưng theo một cách hiểu khác, trường hợp này thì rất dài, nói đúng hơn là dài nhất, vì sự liều lĩnh mọi thứ yêu cầu sự trong sáng của nhận thức, điều này đòi hỏi sự tiến triển một cách lâu dài. Đây chính là nhiệm vụ của tôn giáo. Concluding Unscientific Postscript, Hong p. 426-427